Muốn thử thách thần kinh bằng các tình huống giao thông nguy hiểm, du khách có thể tới Việt Nam.
Ở Việt Nam, có vẻ như luật giao thông chỉ áp dụng nghiêm ngặt cho ô tô - loại phương tiện có giá trị cao và bị kiểm soát nghiêm ngặt thông qua việc kiểm định định kỳ. Còn đối với người đi xe máy, xe đạp hoặc người đi bộ thì mọi quy tắc đều dường như vô nghĩa.
"Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh; Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi" - những câu thơ tình tưởng chừng vô cùng lãng mạn và đáng yêu, nhưng tuyệt đối không nên áp dụng vào thực tế. Hay người ta vẫn thản nhiên vừa băng đường vừa vuốt tóc, chỉ vì muốn sống những phút giây lãng mạn như ngôn tình hoặc giả chỉ đơn giản là "mình thích thì mình làm thôi"?
Nam nhi "đầu đội trời, chân đạp đất" đương đầu với bao sóng gió phong ba. Giữa dòng ô tô, xe máy tấp nập mà anh vẫn ung dung hai tay đút túi quần, chầm chậm bước qua như không có gì. Những con người mạnh mẽ và dũng cảm này có lẽ, điều gì họ cũng có thể thực hiện được, chỉ trừ việc chấp hành luật an toàn giao thông thì không!
Những người đi xe máy hay xe điện cũng chẳng hề tỏ ra "thua kém" người bộ hành. Họ vô tư chạy ngược chiều để sang đường (thay vì đi đúng chiều một quãng xa, sau đó quay đầu theo đúng luật). Mỗi ngày trên đường phố, ta có thể bắt gặp nhan nhản những pha tạt đầu, đấu đầu nhau để qua đường. Thậm chí, họ còn "rủ nhau" thành một đoàn xe phi ngược chiều cho "có cảm giác bầy đàn".
Hình ảnh này được ghi lại trước cửa trường đại học kinh tế quốc dân, nằm trên phố Trần Đại Nghĩa, Hà Nội. Nhóm học sinh - sinh viên này đổ xuống sông xuống biển toàn bộ công sức thiết kế thi công và tiền của ngân sách, dành vào việc làm cầu bộ hành. Họ dường như muốn thẳng thừng tuyên bố: sao phải leo lên leo xuống làm gì cho mệt, khi chỉ ba bước chân là chúng tôi qua được đường rồi, thế chẳng phải tiện hơn sao?
Còn đây là hình ảnh được cắt ra từ clip, tại gầm cầu bộ hành nằm trên phố Láng Hạ, Hà Nội. Với trách nhiệm dìu dắt tương lai, người mặc áo trắng quần đen trong hình sẵn sàng bế con em mình băng qua dải phân cách để sang đường. Cậu bé lúc đó đang chới với vì mới học trượt partin, còn phụ huynh của em thì ngang nhiên bỏ qua cây cầu đi bộ trên cao.
Liệu tương lai nước ta có bao nhiêu phần chấp chới như đôi chân nhỏ nhắn kia? Và mỗi ngày có bao nhiêu người bố người mẹ ngang nhiên vi phạm luật an toàn giao thông ngay trước mắt con em mình, để rồi trong đầu chúng dần hình thành suy nghĩ: việc quái gì phải thượng tôn pháp luật?
Câu trả lời nằm ở hành động của mỗi người. Còn chúng tôi, những người làm báo, làm truyền thông, cũng chỉ có thể lên tiếng ở đây. Và ngoài kia, chúng tôi mong bạn đừng bước nhầm, bước hụt, vì nguy hiểm luôn rình rập. Một khi nó ập đến, thì không có chuyện bạn được thu chân, bước lại một nước đi đâu. Vì cuộc đời làm gì có nút "Ctrl + Z" để Undo thao tác, bạn ơi!